"Anh tỉnh vậy hả?" - Tôi hỏi mặt tái nhợt
"Không sao đâu cô gái ạ. Có bác sĩ đây rồi còn lo gì nữa" - ANh hôn nhẹ lên trán tôi - "Thôi cô gái, đi ngủ đi. Tý tôi sẽ lên"
Rồi tôi mặt đỏ bừng bừng, chạy một mạch lên phòng. Tôi trèo ngay lên giường áp ngay mặt mình vào chiếc gối nhỏ kia. Đầu óc tôi cứ nghĩ về Hắc kiệt và chỉ Hắc Kiệt, chẳng lẽ tôi yêu anh ấy rồi sao. Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi yêu đương làm gì cơ chứ, nhưng.... Anh bất ngờ ôm cô từ sau lưng làm cô giật mình:
"Hắc KIệt, anh làm gì vậy?" - Tôi hỏi
"Ngủ đi mai còn đi học" - Anh nói
Tôi cũng ko nói gì và nhắm mắt lại ngủ.
tua nhé
----------Trời sáng----------
"Reeng..." - tiếng chuông báo thức vang lên làm cả hai tỉnh giấc. Tôi dụi dụi mắt nhìn xung quanh. Tôi thấy Hắc Kiệt đang ngủ liền lay lay. Anh liền choàm ôm lấy tôi. Hình như tôi đã lỡ mất một nhịp, con tim hơi nhói
"Hắc Kiệt! Anh tính ngủ đến bao lâu nữa hả" - Tôi đá anh bay xuống giường
"Chuyện gì...." - Anh ta dụi dụi mắt hỏi câu ngớ
"Chuyện gì đầu anh, lo dậy ăn sáng rồi đi học kìa" - Tôi quát
"Vâng, Cô gái còn đứng đó đc ah" - ANh ta nhìn rồi đứng dậy thay đồ
"Ăn đi nói nhiều quá" - Tôi nhét chiếc bánh mình đanh cầm lên miệng hắn
Ức chết mà, hắn chẳng thay đổi tý nào cả. Tôi đi xuống dưới nhà thì "Xoảng". Hóa ra cô ở đây. Một giọng đàn ông. AI cơ, là AI....Bực mik giục


