Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

Chờ nhé! Tôi sẽ đến bên em! - Chap 08 :Một kết thúc cho một bắt đầu

#tag

…Và

Tách….
Tôi ngơ ngác, không hiểu từ đâu ra, Linh nhanh tay cầm một điện thoại và chụp tôi rồi….
 ‘Hahaha……’
Linh cười lớn, có điều gì đó khiến cổ không thể kìm lại, vừa ôm bụng, vừa đập bùm bụp xuống đệm. Tôi cũng chẳng hiểu cổ cười vì gì nữa.
‘Cười gì vậy? Lại chụp troll mình à’
‘Không…Không… Chỉ là…’ – Linh vẫn không thể dừng cười. phải mất vài phút để cổ ngừng lại. Vỗ vài cái vào mặt, cổ tiếp tục nói. – ‘ Chỉ là khuân mặt cậu nghiêm túc đến không ngờ luôn đó !!!’
‘Hả..?’ – Tôi bắt đầu nhận ra được chút nguy hiểm trong đó – ‘ Chết tiệt, xóa đi’
‘Khôg đời nào’ – Linh phồng má rồi quay đi
Tôi lo lắng toát mồ hôi lạnh vì sợ rằng bức ảnh đó sẽ phá hủy đời tôi một ngày nào đó, tôi vội tìm cách để khiến Linh xóa nó, nài nỉ, nịnh bợ, cầu xin,… cổ đều lắc đầu rồi quay ra hướng khác.
‘Hừ…Con quỷ cái này!!!’ – Tôi lẩm bẩm
‘Cậu nói lại mình nghe kĩ xem nào’ – Linh thoát nhìn bằng ánh mắt sắc lẻm!
Nhưng có lẽ nó không còn đủ đáng sợ để đe xọa tôi nữa.
Rắc…Rắc… Tôi bẻ các đầu ngón tay của mình, chằm chằm nhìn Linh.
‘Cái gì? Định làm trò gì nữa?’ –Cô gái có vẻ chẳng thèm quan tâm đến điều đó, cổ hướng mắt vào chiếc điện thoại.
‘Đã đến bước này thì đành phải dùng vũ lực với cậu vậy’
‘Hả… Chắc hông?’ – Linh tắt điện thoại, cổ trả lời một cách hằn học.
Ực!...Có chút lo lắng, chân tay tôi cũng khá run chứ không giống như tôi nghĩ vài phút trước. Nhưng tôi chẳng thể dừng lại – ‘ Do cậu ép mình thôi!’
Kừ … Kừ… Kừ… Linh cười khoái chí.
‘Vậy hãy cho mình xem cậu có thể làm được gì!’ – vừa nói, Linh vừa khời động GM, một nguồn năng lượng mạnh mẽ khiến những kẻ bình thường như tôi cũng có thể nhận ra cái áp lực kinh khủng mà nó tạo ra. Tôi không chắc về sức mạnh của cổ, chỉ cảm thấy nhiệt độ có vẻ  giảm xuống, các luống khí lạnh liên tục thoát ra… chả nhẽ….
‘ Phải!’ –Không đợi tôi đoán ra, Linh lên tiếng, một giọng lạnh ngắt….-‘ Băng tuyết là tên gọi  sức mạnh của mình, để coi, cậu lên hóa đá cậu hay làm teo ch*m cậu?’ Cổ cười nham hiểm!
Chắc có lẽ do lạnh, với căn phòng không chút ánh sáng, mọi thứ dần bị băng tuyết bao phủ,, tôi không thể đứng vững nữa, hai hàm của tôi đánh cầm cập vào nhau… Linh đã thành công trong việc đe dọa tinh thần tôi hay là do tôi quá yếu? Cho là gì đi nữa, chắc chắn tôi không thể thắng, chắc chắn không! Theo thường lệ, trước những kẻ có dư sức để hạ đo ván mình, tôi cần phải nhanh chóng tìm cách để cứu mình, tôi phải suy nghĩ thật kĩ càng…

Chưa đến 10s suy nghĩ, đôi chân tôi đã phản xạ còn nhanh hơn não. Nó tự cử động, nhảy bật về phia Linh, làm một vòng santo, bịch một cái tiếp đất gọn gang,tôi phủi cho phẳng từng nếp quần, rồi khuỵu chân xuống và dính chặt nó  xuống sàn,người gấp thẳng. Động tác nhanh gọn đến hoàn hảo.
Tôi quỳ xuống dập đầu dười chân cổ, chắp hai tay lại :’ E xin lôi chị, e biết lỗi rồi, mong chị hay tha cho kẻ hèn mọn thiếu suy nghĩ này!’


‘Không!’

Chỉ một từ ngắn gọn, cổ làm bể nát hi vọng của tôi! Cảm giác như linh hồn bay ra khỏi cơ thể vậy!

‘À, nhưng nếu muốn tớ sẽ cho cậu một đặc ân!’

‘Hả!... Là gì? Là gì?’

‘Liếm đi!’ – Vừa nói, cổ vừa nhẹ nhàng đưa chân tới trước mặt tôi.

Hự! Tôi như hóa đá rồi vỡ vụn ra!

‘Thôi! Giết mình đi’ – tôi nói trong vô vọng!

‘Hì’…’Đùa thôi, đùa thôi, không cần làm đến vậy đâu’ – Linh cười, cái không khí lạnh đến thấu sương 
cũng biến mất. Có lẽ tôi cũng thoát rồi!

‘Nhưng cậu vẫn phải làm cho tớ một việc coi như đền bù!’

‘Hả? đền bù cái quái gì chứ… không phải là…’

‘Muốn cãi hả?’ – Cái ánh mắt khiến tôi không dám hé lên nửa từ.

‘Hứa với tớ một chuyện nhé!’

‘Hả’

Vẻ mặt, cách nói chuyện của cổ liên tục thay đổi đến chóng mặt, nhưng trong câu nói này có vẻ như rất chân thành. Tôi có cảm giác là điều gì đó rất quan trọng!

‘Chuyện gì? Nếu có thể, mình sẽ làm?’

‘Được rồi! Vậy….’ – Linh có chút rụt rè.

‘Một ngày nào đó...’,Linh nắm chắt tay tôi, ngập ngừng, " hãy cùng thoát khỏi thế giới này nhé!"

Sau câu nói đó, sự im lặng bao phủ căn phòng...Lúc đó, tôi chẳng thể hiểu được cảm giác của mình, có thể là phấn khích vì mình có một lời hứa hẹn khá đậm chất manga, một chút lo lắng, bất ngờ khi nghe từng từ cổ nói, một chút suy ngẫm dẫu chẳng thể hiểu cổ muốn nói điều gì. Nhưng khi nhìn vào con mắt đang long lanh mọng nước kia, tôi chẳng thể từ chối.

‘Được! mình hứa’

Linh mỉm cười nhẹ. ‘Vậy tất cả nhờ cậu’

=====

Sau đó, Linh rời khỏi phòng tôi, tâm trạng cô ấy thay đổi khá nhiều so với lúc sáng. Khi cổ bước khỏi phòng, cái dáng chạy đầy vui sướng hồn nhiên đó khiến tôi càng thê suy nghĩ về điều vừa rồi. Cả chiều đó, tôi quyết định ở trong phòng cày fiml đến tối.
……………..

‘Bố về rồi đây! ? Bố có mua đồ ăn nè, ngon lắm’

Căn phòng tối  mịt, tĩnh lặng!

‘Ủa? Nguyên ơi’

 Bố bật đèn lên, rồi thở dài khi thấy tôi đang ngủ ngon trên giường.

‘Bố… về… rồi… à’ – Mấy cái âm thanh khó chịu phát ra khi bố xem cái gì đó trên máy tính, chắc là công việc, khiến tôi tỉnh giấc.

‘Vậy là cả ngày ngủ thế à?’

‘Cũng không hẳn’ –Tôi vươn vải rồi ngó lên đồng hồ báo thức-‘ Ôi chời, đã 7h rồi à’

‘Mấy h cũng đâu quan trọng, đằng nào có dậy con cũng đâu có làm gì’

‘Bố thì…’

‘Thôi xuông ăn cơm nào, bố đang đói chết đây’

Chúng tôi bắt đầu bữa tối, thay vì xuống nhà hàng của khách sạn, chúng tôi ăn tối như đang ở nhà vậy. Có lẽ bố biết tôi chăng muốn ra khỏi phòng.

‘À, phải rồi, bố này’

‘Hử’- Ông vừanói,vừa ngồm ngoàm con tôm, chả khác một đứa trẻ.

‘Hazz, sáng nay Linh có đến phòng,….’ – Tôi bắt đầu kể câu chuyện của linh và tôi với bố, kể cả lời hứa kì quặc đó.

Bố nghe xong, ông chỉ ừm ừm như vẻ đang suy nghĩ gì đó rồi im lặng.

‘Bố có nghe con nói không đấy?’

‘Có chứ’

‘Thế  sao bố chẳng noi gì?’

‘Thế con muốn bố nói gì?’

‘Ơ, con kể bố nghe chuyện thì ít nhất bố cũng phải nói cảm nhận chứ?

‘Cảm nhận á,được rồi, để xem… bố chẳng có cảm nhận gì cả?’

‘Hả, bố đùa con à?’

‘À mà thế con đã đọc quyển sách bố đưa chưa?’ – Trống lảng trắng chợn kìa, bố tôi lảng ra chuyện khác một cách nhanh chóng. Có vẻ ông muốn che dấu chuyện gì đó!

‘Này bố…’

‘Đọc chưa?’ – Ông cắt ngang, giọng nghiêm nghị

‘Chưa!’

Bố lại thở dài, lắc đầu, ‘Hết nói nổi con luôn ‘

‘Con giống bố mà’ – Tôi chọc bố

‘Hơ…Giống mẹ mày thì có!’

‘Con sẽ gọi mẹ!’ – Tôi giở dọng đe dọa

‘Nguyên  đáng yêu giống bố mà phải không?’

‘Hư Hừ Hừ..’ Cuối cùng bố cũng chịu thua, tôi phục tôi quá!

‘Mà chuẩn bị đi Nguyên, mai  ta sẽ rời khách sạn để đi đến nơi khác’

‘hả… Lại ra hòn đảo khác ạ’

‘Hokkaido’

‘Là đảo nào vậy…bố?’

Tôi bỗng giật mình vì nhận ra cái gì đó lạ lạ.

‘Hả, là Hokkaido ở Nhật á?’

‘Bing bong’ – Bố búng tay một cái

‘Đến… Đến đấy làm gì ạ, bố có việc ạ’

‘Thì.. Nghe này, Nguyên’

‘Dạ’

‘Có phải con nói là muốn thay đổi bản thân thôi đúng không?’

‘Vâng ạ’

‘vì vậy ta mới quyết định cho con nhập học SIA, nó sẽ thay đổi con hoàn toàn’

‘Nhưng..’

‘Không có SNL, không có nghĩa con khôg được vào SIA, Nguyên ạ. Có rất nhiều cách để đỗ mà không cần dùng GM. ‘

‘Nhưng dù vậy, trong quá trình con học, nếu con không có một sức mạnh nào thì…’

‘Chúng ta đã chứng minh rồi, không ai là không có SNL Nguyên ạ, bất cứ ai nhiễm Virutgenmagic thì đều sở hữu SNL, không có ngoại lệ hiểu chưa, nếu có thì hầu như họ sẽ chết trong 1-2 tuần do bị phá hủy các tế bào, giống như bị AIDS vậy, đừng nhầm lẫn gữa thực tại và truyện tranh con ạ’

‘Nếu vậy, tại sao …tại sao con lại không có sức mạnh chứ?’ –Tôi bắt đầu rằn vặt, có chút đau khổ 
-‘Không phải con là ngoại lệ đó sao?’

‘Đừng nghĩ theo hướng tiêu cực chứ!’ – Bố nhẹ nhàng, vuốt tóc đứa con trai dang dưng dưng.

‘SNL không phải là thứ dễ dàng muốn là có. Hãy nghĩ xem, vì sao trong 5 tỉ người chỉ có chưa đầy 1tỉ  SNLG? Vậy những người không trở thành SLNG, năng lực của họ sẽ ra sao khi họ không dùng?’

Tôi chỉ biết im lặng nghe bố…

‘Vì không phải ai cũng đủ khả năng để điều khiển, dùng sức mạnh của mình như ý. Có người có thể biến lửa thành gươm, thành khiên như Flamiss (một trong các SNLG chuyên nghiệp sắp xuất hiện), nhưng cùng với năng lực đó, có người chỉ biết dùng nó thay chiếc bất lửa, với một số người già, họ sẽ không thể sử dụng vì nó sẽ khiến họ tiêu tốn quá nhiều calo, hay đau cơ,…’

‘Vậy, chẳng nhẽ con đã già?’

‘Ôi trời, con không thể lạc quan hơn à?,’

‘Thì trong số ví dụ của bố chỉ có người già là..’

Cốp… bố đánh tôi một cái đau vào đầu…

‘Thế sao con không nghĩ là con không thể điều khiển năng lực của mình và khả năng điều khiển của con là con số 0’

‘Ồ ,phải ha’ – Tôi như bừng sáng đầu óc, cái hi vọng đã chết từ lâu của tôi bỗng bùng cháy

‘Nhưng con phải làm sao để kiểm xoát đươc?’

‘Yên chí đi Nguyên, trong đời người, dù có bị chặn, kìm nén, thì ai cũng sẽ có lúc bùng phát ra thôi’ (nhớ câu này nhé)

‘Vậy biết đến khi nào chứ?’

‘Khi vào được SIA, ở nơi có điều kiện tốt nhất cho SNLG đó biết đâu con sẽ tìm ra cách để mở NL của mình?’

‘Vậy… Vậy làm sao để vào ạ? – Tôi không thể kiềm chế sự nóng lòng của mình

‘Dễ thôi, bố sẽ lo hết, việc của con trước mắt là bắt đầu luyên tập trong vòng 2 năm tới về thể chất cũng như kiến thức để đấu với các địch thủ mà con đã được tận mắt thấy đấy!’

‘Ra là bố đưa con đến đây để con chuẩn bị ạ’

‘Băt đầu sáng ra rồi đó’

‘Hì hì.. con giống bố mà’

‘Kakkaa…. Vậy ăn nhanh đi còn chuẩn bị sang Hokkaido, con sẽ bắt đầu luyện tập ở đó trong vòng 2 năm!’

‘Hả!!!’

Tôi ngỡ ngàng, chỉ biết há lớn miệng….

‘Bố nói gì vậyyyyyyyyyyyyyyyy!’

Và thế, mùa hè ấy, tôi đã bước ra khỏi cái giếng chật hẹp của mình, tới một thế giới đầy lạ lẫm mà trước kia chưa từng quan tâm, một thế giới tôi không hề muốn sống. Giờ, tôi muốn bản thân mình thay đổi, không cần dựa dẫm ai nữa, tôi muốn như đám học sinh kia, muốn làm những điều mình muốn làm!

và hơn hết, tôi muốn đủ tự tin để đứng cạnh cô ây!

See you again!