Ngày 1/5/2415 – Hokkaido
“Này, Ota, tôi rặn cậu mua những gì hả?” – Tiếng càu nhàu của một người
phụ nữ.
Đó là Shizune Hiratsuka, sư phụ của tôi,một phụ nữ ngưỡng 30, đã nổi một
cái gân xanh trên chán khi nhìn vào túi đồ tôi đã phải chạy bộ hơn 20km để mua.
Và trong lúc đi mua, không cân thận tôi đã làm rơi chúng khiến một số thứ bị
“thay đổi chút chút”. Mà chắc phải tệ hơn vậy.
Tôi đã nghĩ rằng quyết định thay đổi bản thân của mình thật đúng đắn còn
bây giờ thì… Thật tệ hại!
Tôi nhớ như in cảnh lúc ông bố chết tiệt đã gửi tôi tới nơi này. Ổng dời đi lặng lẽ trong buổi tối sau khi hạ cánh, chỉ để lại mảnh giấy ghi “Chúc khóa huấn luyện vui vẻ. Sẽ sớm có người đến đón con, cứ ngoan ngoãn nghe lời cổ là được! Sớm thay đổi bản thân nhé! Yêu con!”
Tôi nhớ như in cảnh lúc ông bố chết tiệt đã gửi tôi tới nơi này. Ổng dời đi lặng lẽ trong buổi tối sau khi hạ cánh, chỉ để lại mảnh giấy ghi “Chúc khóa huấn luyện vui vẻ. Sẽ sớm có người đến đón con, cứ ngoan ngoãn nghe lời cổ là được! Sớm thay đổi bản thân nhé! Yêu con!”
Ôi trời! Bạn không thể tưởng nổi cảm xúc của tôi lúc đó đâu. Nó thật
kinh khủng, cái cảm giác bị bỏ rơi ở nơi đất khách, không nhà, không người
thân, bạn bè, còn phải chờ người chưa từng biết. Thật đáng sợ!
Và rồi, sư phụ tôi xuất hiện nhưng theo cách thật chẳng bình thường, bả phá tan cánh cửa phòng bởi một cú đạp, xuất hiện
trước mặt tôi trong bộ trang phục đen toàn thân, đầu đội mũ bảo hiểm rồi tóm
tôi bỏ trốn qua cửa sổ mặc. Và bà chạy moto một mạnh đến một ngọn núi hẻo lánh.
Vượt đèn đỏ, đánh võng, lạng lách, bị cảnh sát đuổi…. Một trải nhiệm thật kinh
khủng… Nhưng nó chẳng hề dừng ở đó. Nỗi kinh hoàng kéo dài suốt những ngày
tháng tôi ở đây.
Tôi không hề biết gì về bà ấy trừ việc đã từng là đồng nghiệp của bố
tôi, một phụ nữ xinh đẹp nhưng đơn thân sống một mình trong một căn nhà gỗ trên ngọn núi này. Không hiểu bà ấy có quyền lực
hay gia thế ra sao nhưng nghe nói cả khu vực này đều là của tư của bà. Những bức
ảnh chụp, những bằng khen, huân chương và cũng nhiều lần có vài người trong
quân đội đến, nói chuyện với sư phụ tôi với thái độ rất coi trọng. tôi chắc bà ấy
là quân nhân, và là một quân nhân nổi tiếng.Nhưng đó chỉ là vẻ hào nhoáng bên
ngoài của bả. Bà ấy thực sự thực sợ rất tàn nhẫn và vô cùng… lười biếng. Một
ngày của bà nếu như ở nhà thì có lẽ chỉ quanh quẩn bên chiếc ghế sofa, chiếc
tivi, laptop,smartphone hay xa lắm là tới chỗ tủ lạnh. Hầu như mọi việc còn lại
đều bắt tôi làm tất cả từ lau dọn, nấu ăn đến giặt rũ. Phù…
Nhưng điều khủng khiếp nhất chính là các bài tập rèn luyện của tôi. Bà ấy biết hết tất cả về tôi, từ điểm mạnh đến yếu. Những ngày đầu, cô ấy đã phân tích kĩ càng chúng và quyết định cho tôi hướng phát triển cùng các bài tập cải thiện thể lực.Bạn có biết bài tập đầu của tôi là gì không?
Vệ sinh toàn bộ ngôi nhà và sân vườn, nơi mà mọi thứ để vô cùng bừa bãi. Quần áo, túi giấy, dây điện, rác… rối mù lên… bùi bặm, rán, kiến…. đủ loại sống chung với bà.Không hiểu sao cô ấy có thể sống như vậy suốt từ trước tới giờ!!!
Nhưng dù gì cũng phải thừa nhận, cô ấy quả là một người thầy tận tâm. Luôn quan sát mọi việc tôi làm, luôn bám sát quá trình rèn luyện của tôi.
Nhưng điều khủng khiếp nhất chính là các bài tập rèn luyện của tôi. Bà ấy biết hết tất cả về tôi, từ điểm mạnh đến yếu. Những ngày đầu, cô ấy đã phân tích kĩ càng chúng và quyết định cho tôi hướng phát triển cùng các bài tập cải thiện thể lực.Bạn có biết bài tập đầu của tôi là gì không?
Vệ sinh toàn bộ ngôi nhà và sân vườn, nơi mà mọi thứ để vô cùng bừa bãi. Quần áo, túi giấy, dây điện, rác… rối mù lên… bùi bặm, rán, kiến…. đủ loại sống chung với bà.Không hiểu sao cô ấy có thể sống như vậy suốt từ trước tới giờ!!!
Nhưng dù gì cũng phải thừa nhận, cô ấy quả là một người thầy tận tâm. Luôn quan sát mọi việc tôi làm, luôn bám sát quá trình rèn luyện của tôi.
Trong suốt 2 năm, tôi được rèn luyện đúng chuẩn một quân nhân từ thể chất
tới đạo đức có phần khá khắc nghiệt. Bên cạnh đó tôi vẫn phải hoàn thành trương
trình học cấp 2 từ xa để đủ điều kiện thi cấp 3. Và chẳng còn nhớ vì sao tôi bị
bà gọi là Ota nữa. dù sao thì tôi cũng cảm nhận được sự thay đổi của bản thân
mình, một sự thay đổi rõ dệt.
Nhưng có một điều chẳng hề thay đổi trong hai năm qua, đó là bản tính lười
của sensei!
Bà luôn lấy cớ việc rèn luyện tôi để bắt tôi làm đủ điều. Bắt tôi đi bộ hơn
20km xuống thị trấn dười núi để mua nhậu cho bà. Dù biết là việc đi bộ rất tốt
cho tôi nhưng đâu nhất thiết một ngày bắt tôi đi hơn chục lần! Chưa kể, nhiều lần
bắt tôi đi mua đồ “phụ nữ” cho bà khiến biết bao người nhìn với ánh mắt kinh miệt.
Ôi trời…
Ngay lúc này đây, bà vừa bắt tôi đi mua vài lon bia nhưng có một chút rắc
rối. Bia bị rơi mạnh xuống đất khiến nó méo mó chút và có lẽ sẽ bắn rất nhiều bọt
khi cô ấy mở. Hiratsuka- sensei thở dài thành tiếng.
‘Ờ, thì… có một gã tài xế ngu ngốc lái xe mà không nhìn đường đã vượt
đèn đỏ và phóng ngang qua em khi e đang sang đường nên..’
“Tôi nhắc cậu bao lần rồi, đừng có lúc nào cũng tìm cớ để che dấu lỗi bản
thân. Với lại không phải phản xạ của cậu rất tốt sao, cậu luôn tránh được những
đòn đánh của tôi mà.”
Cô ấy lại thở dài lần nữa và vuốt tay qua mái tóc mình trở lên bực bội.
Nghĩ lại, mới thấy mình thật ngu ngốc khi lấy cái lý do chẳng ăn khớp vởi khả
năng hiện tại của bản thân. Nhưng tôi lại thấy khá vui vì được cô khen dù không
phải lời khen đúng chuẩn mực tí nào. Và rồi, trong lúc cười thì cả tập giấy gõ
lên đầu tôi.
“chú ý đi”
“Vâng”
“Cầm lấy rồi đọc đi” – Vừa nói , cô Hiratsuka vừa đặt tập giấy vừa rồi
xuống.
“Gì vậy ạ?”
Tôi cầm chúng và lật từng tờ một. Nói đúng hơn chúng là những tờ báo thứ
mà tôi chẳng bao giờ động tới. Tôi bắt đầu đọc từ tiêu đề đến nội dung tóm tắt…
“Có điều gì đặc biệt trong này hả sensei?”
“Có điều gì đặc biệt trong này hả sensei?”
“Lật vài trang nữa đi”
Tôi vội lật những tờ kế tiếp, thở dài nghĩ rằng không biết có cái gì hay
mà sensei bắt tôi đọc. Và khi tôi lật đến trang đấy, trang mà chỉ in bức ảnh có
hình của Ngân , tôi đã rất bất ngờ. Dưới bức ảnh có tiêu đề “Thành viên trẻ nhất
trong Thất tịch Hoàng”. “What?” Tôi hét lớn lên, khiến cô Hiratsuka suýt lật ngửa.
Mặc cho điều đó, thứ tôi quan tâm chính là cái điều cô Hiratsuka muốn tôi đọc.
Quả thật rất bất ngờ. Thất tịch Hoàng, đó là nhóm gồm 7 người đứng đầu hội đồng Siêu Năng Lực thế giới. Nói vậy có
nghĩa 7 người họ chính là 7 người có quyền lực cao nhất hiện nay trong giới
SNLG nói riêng và toàn thế giới nói chung. Điều đó cũng dễ hiểu vì họ là những
SNLG mạnh nhất. Người đứng đầu trong 7 người họ còn được biết tới là “ vũ khí tối
thượng “ và là chủ tịch tập đoàn công
nghệ tài phiệt AII nôi tiếng toàn cầu. Và
điều tôi không thể tin được là Ngân có thể lấy được một trong 7 ghế trong Thất
tịch thứ không thể lấy ngoài cách đánh bại 1 trong 7 người. Mới chỉ sau 2 năm,
cô ấy đã leo tới đỉnh của SLN. Khoảng cách giữa hai chúng tôi ngày càng lớn…
Tôi lặng người hẳn. Không biết mình nên vui hay buồn.
“Mắt cậu, trông cứ như vừa thấy ma vậy”
“Ma ư? Còn hơn thế chứ”
“Ma ư? Còn hơn thế chứ”
Khóe môi cô ấy vểnh ngược lên.
“Ota. Cậu có cảm tưởng gì khi đọc chúng không.” Mắt cô ấy lóe sáng,
phóng những cái nhìn sắc lẻm về phía tôi. Chỉ có những phụ nữ bị nguyền bởi cái
đẹp mới có thể biểu cảm áp đảo đáng báo động như thế. Nói cách khác ,thật sự rất
đáng sợ.
“ À, thì, em… cũng cảm thấy vui cho cậu ấy. Cậu ấy xứng đáng được nhận
điều đó mà. Nếu không phải lúc này thì cũng sớm đến thôi.!” Tôi tiếp tục lắp bắp
những lời của mình. Tôi hay bị bồn chồn khi chứng kiến sự thành công của người
khác, và tình hình còn tệ hơn đó là Ngân.
“Cậu chưa đọc hết bài báo à?”
“Hả” – Tôi hơi giật mình vì câu hỏi bất chợt của cô.
“chậc”, Hiratsuka sensei tặc lưỡi,
tỏ vẻ thất vọng, “ Thứ tôi muốn cậu đọc là bài viết chứ không phải cái tiêu đề”
Cô ấy giật lấy tờ báo và giơ trước mặt tôi dòng cô ấy muốn tôi đọc.
Mất một chút thời gian để đánh bay cảm xúc vừa rồi, tôi đọc.
“Ngũ tịch C.Rit rời khỏi ghế trong Thất tịch hoàng?”
“Câu sau!”
“ Thiên thần quân đội Việt Nam được Nhất mời tham gia Thất tịch Hoàng…Câu
văn mĩ miều quá”
Cốp. Một cú đập vào đầu tôi đến từ Hiratsuka.
“Ui za”
“Cậu có hiểu điều tôi muốn cậu đọc chứ?”
“Ờ… thì… Ngân tham gia Thất tịch hoàng phải không ạ?
Vụt. Đáng lẽ tôi sẽ nhận thêm một cú đập nữa từ sensei nhưng lần này phản
xạ tôi đã giúp mình thoát nạn. Tôi cười thầm. Bỗng một luồng khí ập đến. Đó là
“Sát khí”. Nó trở lên nặng nề hơn khi
Hiratsuka sensei đưa tay của mình về.
“Cú tiếp theo sẽ không trượt đâu.” Đôi mắt cô ấy hoàn toàn nghiêm túc.
“Em rất xin lỗi. Em sẽ suy nghĩ thật kĩ hơn.” Để thể hiện vẻ hối cải,
tôi phải chọn lọc từ ngữ một cách khôn ngoan. Nhưng ngay lúc này, cô Hiratsuka
dường như chẳng thỏa mãn với bất kì từ ngữ nào. Tôi bắt đầu run rẩy.
“Thực ra, tôi không có giận cậu đâu.”
…Ô, lại thế rồi. Cái trò đầy khó chịu của phụ nữ. Cái trò mà “tôi không
có giận….”. Tôi chưa từng nghe ai nói vậy mà không giận cả, mẹ tôi không ngoại
lệ. Nhưng, ngạc nhiên thay là cô ấy thực sự không giận gì cả. Tôi lén lút nhìn
phản ứng của cô ấy.
Hiratsuka sensei lôi một điếu thuốc
từ túi áo căng phồng trước bộ ngực như muốn bật tung ra chiếc áo, điệu bộ thì
như một ông già vậy. Sau khi lấy điều thuốc và châm lửa, cô hít một hơi và xem
xét tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Cậu quên điều tôi đã nhắc về Thất
tịch Hoàng đúng không?”
“À…Thì … đó là cơ quan đầu não của Hội đồng SNLG quốc tê!”
“…. Cậu có nhớ 3 điều tôi dạy chứ!”
“Chắc chắn ạ”
“Chắc chắn ạ”
“Vậy điều thứ ba?”
“Con đường càng dễ đi càng nguy hiểm. Không bao giờ được tin vào vẻ hào
nhoáng…bên ngoài”
Nói xong tôi mới chợt nhận ra ngụ ý mà Hiratsuka sensei nói tới. Phải
chăng cô ấy đang nghĩ về việc Ngân dễ dàng được chọn.
Như thể là cô ấy biết rõ tôi đang nghĩ gì, khuân mặt của cô Hiratsuka
sensei trở lên nghiêm túc hẳn.
“Nhưng việc Ngân thì co…”
“Có chứ!”
“Con bé không phải là con át của quân đội Việt à! Việc này chính là hành
động nhằm tăng cường sức mạnh của hội đồng và ngăn việc các quốc gia tăng cường
sức mạnh quân sự. Một khi đã là người của hội đồng, thì chắc chắn phải luôn coi
nhiệm vụ của họ lên đầu.”
“Nếu như vào thời khai sinh, Hội đồng SNLG thành lập nhằm đảm bảo việc
dùng GM vào phát triển xã hội, ngăn chặn các mối hiểm họa cho thế giới thì bây
giờ, khi Nhất tịch mới lãnh đạo thì hội đồng dường như không còn theo đúng bản
chất nữa rồi!”- cô ấy có phần lớn tiếng mỗi khi nhắc đến Nhất tịch.
“Nghe này Nguyên”, lần này cô gọi hẳn tên tôi,” Tôi chắc cậu đang rất
băn khoăn, nhưng hãy nhớ điều này, từng giai đoạn lịch sử của nhân loại đều ứng
với một mâu thuẫn khác nhau. Nhưng suy cho cùng cũng là sự mâu thuẫn giữa kẻ thống
trị và bị trị. Hiện tại, kẻ thống trị chính là Thất tịch Hoàng. Họ đang chi phối
thế giới, chi phối các quốc gia, để đảm bảo quyền lực của họ, của các
SNLG. Và cậu, chính cậu là người hiểu rõ
nhất cuộc sống của kẻ bị trị, của hầu hết người dân còn lại!”
“Nhưng em có thể làm gì được chứ? Em còn chẳng thể giả quyết rắc rối của
bản thân cơ mà…!”
Vừa dứt câu. Hiratsuka sensei liền
tóm lấy cổ áo tôi, mặt giáp mặt. Bất ngờ, không kịp phản xạ, chưa kể cái bộ ngực
của cổ cứ áp vào người cùng khói thuốc là khiến tôi cảm thấy thật “nóng” đầy
khó chịu.
“Cậu còn nhớ những lời nói của mình khi mới đến đây chứ, cậu còn nhớ câu
tiếng Nhật đầu tiên cậu còn viết được chứ?”
Phải, có lẽ một phút bồng bột khiến tôi quên mất mục tiêu tôi đến đây,
quên mất động lực để thay đổi bản thân.
Phải rồi,tôi quên mất điều rằng tôi
không muốn dựa dẫm ai nữa. Tôi muốn được làm những điều tôi muốn, tôi muốn đấm
vào mặt những kẻ cười nhạo tôi. Hơn hết, tôi muốn mình đủ vững chắc để sánh với
Ngân, để là nơi cô ấy có thể tựa vào và buông hết cảm xúc của mình. Tôi muốn
thay đổi bản thân…
“Em xin lỗi..” – Tôi nói từng từ như sắp bật khóc. “ Em thật ngu ngốc
khi quên đi sự nỗ lực suốt hai năm qua…”
“Hừ! cuối cùng cũng tỉnh rồi à!” Hiratsuka
sensei cười khẩy, cô buông tôi ra không
quên kèm theo một cái cốc đầu “ Vậy thì hãy nhớ hôm nay, mục tiêu mới của cậu,
dành vị trí Nhất tịch hoàng cho tôi, hãy cho chúng biết học trò của Hiratsuka
sensei này không dễ chịu khuất phục thế
đâu!”
“Hảaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!” Cô nghiêm túc chứ?”
“Hừ Hừ, Ai biết được, phải để tôi kiểm tra xem cậu có khả năng làm chuyện
đó không đã”
Chưa nói xong, Hiratsuka sensei liền
dồn toàn lực và tung ra một cú đám hướng vào cơ thể tôi. Và lần này, tôi hoàn
toàn bắt kịp được tốc độ của nó và lộn ngược về phía sau để tránh.
“Em nghĩ thể thuật của em sẽ đạt yêu cầu của cô!” – tôi cười.
“Để xem!”
Cô có vẻ phấn khởi. Để bắt đầu buổi thực chiến của thầy trò chúng tôi
như bao ngày.Khác với tôi của 2 năm trước. Hai năm, đã rèn luyện và thay đổi
tôi. Kể từ giờ, tôi sẽ không còn mit ướt nữa, không cần dựa dẫm ai nữa, không tự
ti bản thân nữa. Tôi đã thay đổi, tôi sẽ bắt đầu một hành trình mới, mục tiêu mới.
Và có lẽ, Thất tịch Hoàng sẽ là đích đến lớn nhất của tôi.
Chờ tôi nhé! Ngân!


