Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

Chờ nhé! Tôi sẽ đến bên em! - Chap 06 : Một buổi sáng rắc rối !

#tag

Ngày thứ 2 trên đảo Ngọc Long~~~


4:00 AM

Tích... tắc… tích…tắc….

Một không gian tĩnh lặng, chỉ chiếc đồng hồ là không đồng bộ với không gian âý. Thi thoảng cũng có một vài cơn gió biển thổi nhẹ vào phòng qua khung cửa sổ, khẽ làm bay bay rèm cửa sổ. Thêm nữa, nằm trên chiếc giường êm ái của một khách sạn 5*, đắp một chiếc chăn bông mềm mại, thật dễ chịu. Ánh trăng sáng chiếu rọi mọi bóng người… Đó là những hình ảnh, cảm nhận mập mờ của một kẻ nửa tỉnh nửa mơ như tôi… Eto… Bóng người! Đứng cạnh cửa sổ! Tôi giật mình, một cảm giác như rơi từ trên vực xuống… Tôi không giám mở mắt… Tôi sợ…Ma!!!

“ Dậy rồi à, Nguyên?”

Một giọng trầm trầm khẽ nói… Có lẽ do sự sợ hãi… cũng có lẽ do tôi bị ám ảnh bởi những bộ fiml ma ghê dợn mà bố lừa tôi xem, tôi chẳng dám mở mắt…

Ui za! Có cảm giác mũi tôi đang tách rời khỏi mặt…đau quá… gì vậy? Tôi khẽ mở mắt… một dáng người sừng sững trc mắt tôi… Tiếng lộp cộp của chiếc giày, người đó lại tiến ra cửa sổ…Tim tôi đập thình mạnh… có chút lạnh gáy… Hít hơi thật sâu… lấy hết can đảm, tôi cố gắng mở mắt…

Đó là dáng của một người đàn ông… khoác chiếc áo choàng vải trắng... đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ… Một dáng người khá quen… quen… Ủa bố? Chậc… tôi chợt nhận ra bản thân mình không những vô dụng lại còn thêm nhát gan…

“Bố?” Tôi khẽ nói để xác nhận điều tôi nghĩ …

“Hôm qua đi có vui không Nguyên?” – Phù… là bố tôi… tôi thở vào nhẹ nhõm. Ổng nói mà chẳng thèm quay lại! Bộ tưởng thế là ngầu à… Tôi nghĩ vậy…

“Cũng… bình thường ạ…” -Tôi ngập ngừng vì chẳng thể diễn tả được cảm xúc của bản thân.

‘Khụ’ một tiếng rồi …Bố tôi cười… Và như thế … không gian tĩnh lặng lại bao trùm cả căn phòng…
 Tôi nghe thấy tiếng lẹp bẹp của đôi giày bố về phía bàn làm việc…Coi âm thanh đó như là tín hiệu, tôi từ từ gập người dậy, hai tay vươn lên, miệng ngáp một hơi lớn… Tôi uể oải rời khỏi chiếc giường êm ái này và tiến đến phòng tắm. Mất một lúc để tôi vệ sinh cá nhân, trong lúc ấy, bố tôi bật cây đèn trên bàn… có lẽ ổng không muốn mở chiếc đèn trên trần được thiết kế khá công phu, vì nó sẽ khiến căn phòng bừng sáng… tôi lập luận theo cách mà tôi luôn làm trong phòng, một căn phòng luôn cô lập với ánh sáng. Bố tôi đang đọc một quyển sách nào đó, tiếng lật trang xột xoạt…

“Bố dậy sớm vậy?’ – Tôi bắt đầu hỏi bố bằng những câu cơ bản trong giao tiếp ở hoàn cảnh này.

‘ Như một thói quen’ – Một cách nhanh chóng, ngắn gọn đầy thẳng thắn, bố tôi trả lời mà chẳng quan tâm đến biểu cảm trên khuân mặt tôi. Tôi chỉ biết cười hờ…

Tôi lẹp bẹp từng bước trở lại chiếc giường, thứ mà h tôi chẳng muốn rời xa… nhưng h không thể ngủ nữa…. tôi đưa tay với lấy chiếc smartphone của mình trên mặt tủ bên cạnh giường… Như một thường lệ mỗi khi thức dậy, ngón tay tôi linh hoạt, nhẹ nhàng lướt trên màn hình… Chẹp miệng… lẩm bẩm …Để coi hôm nay có gì hay!

Vì không ở phòng mình lên tôi chẳng có mấy thứ đồ để giết thời gian trong lúc này… Bình thường, tôi có một chiếc laptop hiện đại mà tôi đã bỏ tiền mình kiếm được ra mua …. điều mà tôi luôn tự hào so với những kẻ đồng trang lứa…

Đùa đấy… thực ra là quà sinh nhật mà ông bạn bố tôi gửi từ Hoa Kì về… Ổng là một doanh nhân giàu có... Nghe bố tôi kể, ông ta từng là một SNLG chuyên nghiệp với khả năng hóa kim loại thành vàng. Một năng lực hiếm có bị hạn chế sử dụng do ảnh hưởng đến kinh tế và ổng cũng mất khá nhiều năng lượng để thực hiện nó… Nhưng tôi không nghĩ rằng ông ta không sử dụng. Bạn biết đấy, khi bạn có một sức mạnh đặc biệt, việc hạn chế sử dụng giống như một chiếc dây trói chặt bạn với hai từ ‘bình thường’ chứ huống chi một sức mạnh có thể thay đổi cả một nền kinh tế như ông ta.

Chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ biết nằm dài trên giường với chiếc điện thoại, thi thoảng liếc nhìn bố… Không biết ổng đang đọc gì mà chăm chú vậy… Tôi tiếp tục chơi vs chiếc điện thoại.

Mà nói chút, dù tôi ít khi ra ngoài, nói chuyện với ai đó tuy vậy không hẳn là tôi không có bạn. Dù tôi không nghĩ rằng đó là bạn bè. Khi tôi đi học, tôi luôn bị bắt nạt dù vậy tôi khá vui khi biết không phải chỉ bản thân mình là kẻ yếu mà còn nhiều đứa khác cũng như tôi vậy. Và như một quy tắc cuộc sống, kẻ yếu sẽ làm quen vs kẻ yếu, chúng trở nên đoàn kết để chống lại kẻ cai trị. Trong trường hợp của tôi thì nó chỉ dừng lại ở chữ ‘quen’. Có lẽ do tôi đặc biệt hơn một chút vì tôi là đứa duy nhất không sở hữu bất kì sức mạnh gì cả dù nhiều bạn bố tôi đã đưa ra kết luận về cơ thể tôi là một cơ thể hiếm chứa đầy năng lượng GM.

Trở lại nào…Tôi tiếp tục lướt qua web…Hazz… Vẫn là mấy dòng stt , than vãn nhàm chán của đám con gái,… mấy thằng hay bắt nạt tôi thì vẫn up ảnh thể hiện ‘cơ bắp’… một lũ nhàm chán…
À mà đặc biệt nha, h tui mới để ý nè! Có tin nhắn kết bạn!‘ ‘Kim Chi” Một cái tên đặc biệt khiến bụng tôi hơi sôi sục… Thôi mặc kệ, tôi chẳng quan tâm đó là ai và chấp nhận một cách tự động…
Hazz…. Chán thật…. Giá mà lúc này tôi ở trong phòng mình thì tốt!

=====================

Không gian căn phòng vẫn cứ tĩnh lặng thế, tiếng kim đồng hồ cứ thế vang văng vẳng không gian… Chậc… 20 …không chắc hơn 30 phút rồi căn phòng vẫn giữ im lặng thế này…

“Con thích Ngân chứ” – Bố vừa loạt xoạt lật sách vừa bình tĩnh hỏi. Vì quá chăm chú vào chiếc đt tôi chỉ nghe được loáng thoáng lời bố. Ban đầu thì chỉ nghĩ bố đang chuẩn bị trêu trọc tôi giết thời gian.

Tôi cười phồng miệng :’ Bố hỏi gì kì vậy!’

‘Ngân là một cô bé đáng yêu đấy chứ!’ – Bố tôi tiếp tục nói về Ngân, điều tôi gây cho tôi những cảm xúc khó tả! Nhưng có lẽ bố biết điều đó, và bố tiếp tục nói mặc cho tôi đã đỏ ửng má và bất động hoàn toàn. Bố bình tĩnh, trầm lắng nói suy nghĩ của mình, lần này không còn đùa cợt nữa, giờ bố mới thật sự là ra dáng một người đàn ông!

‘Với nhiều người… Ngân là một đứa con mà Thần thánh mang tới… con bé được ưu ái khá nhiều… từ sắc đẹp , trí óc đến sức mạnh… Con bé đó có một tâm hồn của một đứa trẻ mới rời xa vòng tay bố mẹ…’ – Bố dừng chút… mỉm cười nhẹ… một nụ cười không giống mọi khi chút nào, ánh mắt có chút suy tư… có lẽ bố đang nhớ tới một kỉ niệm nào đó, và rồi tiếp tục- “Con bé … có nhiều người, nhiều thế lực muốn con bé …’ – Có một chút lo lắng trong từng từ bố nói ra!

“Liệu con có thể là người bảo vệ của nói không?” – Bố bất chợt nhìn tôi, một ánh mắt đầy kì vọng.

“Bố nói gì vậy? Sao… con có thể bảo vệ nó …khi con… còn chẳng thể bảo vệ được bản thân mình” – Tôi đáp lại một cách ngập ngừng, đầy tự ti về bản thân.

“ Con thích manga,anime chứ” Phớt lờ câu trả lời của tôi, bố chuyển sang một chủ đề khác.

“Bố hỏi hơi ..thừa đấy” – Tôi làm một vẻ mặt thất vọng trước bố.

“Vậy chắc con biết tình tiết main nam được buff sức mạnh chứ” – Bố phì cười, dường như câu nói có một ngụ ý nào đó. Và có lẽ tôi cũng cảm nhận được ngụ ý đó, nhưng không hẳn là tôi nghĩ nó là sự thật. Nếu như cuộc sống này là một bộ Anime thì tôi chính là nhân vật phụ, một kẻ yếu đuối luôn cần sự trợ giúp của các SNLG. Nói chung tôi chẳng có ý định sẽ trở thành nhân vật chính nhờ việc buff sức mạnh thần thánh nào đó đâu!

“Vâng! Nhưng con không nghĩ con sẽ được buff như thế đâu” –Tôi thẳng thừng đáp.

“Đương nhiên rồi !” – Tôi đông cứng người trước câu trả lời không thể phũ hơn, một cách thẳng thừng kèm theo một điệu cười khoái trí của bố mình! Grrrr… Bố đáng ghét thật đấy… Tôi chỉ biết cắn chặt môi,lườm bố!

“Nhưng bố quyết rồi! Con sẽ là main chính trong cuốn tiểu thuyết của bố! …Khừ Khừ Khừ’ – Tôi bất ngờ trước câu nói của bố! Một cảm giác như trồi non trỗi dậy, có chút hạnh phúc khi bố tôi nói vậy!

“Nhưng ít nhất, hãy đỗ vào đây đi”

Vừa dứt lời, bố liền lia nhẹ quyển sách đang đọc ra chỗ tôi, rồi bố đứng dậy, tiến ra cửa, không quên dặn tôi :” Bố đã ghi chú hết vào rồi đấy, đọc kĩ đi nhé, bố ra ngoài làm việc, hôm nay cho Nguyên đi chơi tự do, có gì gọi cho bố! Bố đi nha !”. Và bố tôi rời khỏi phòng…

Tích… tắc… tích …tăc…

Không gian im lặng trở lại… nhưng khác trước, h mặt trời bắt đầu nhô lên thay ánh trăng dịu hiền là ánh nắng “chết tróc với tôi “ .

Vụt …

Tôi vội nhảy khỏi giường… tôi chạy ngay đến cửa sổ, lấy hết sức mạnh để đóng nó lại, nhanh chóng cởi rèm ngăn mọi ánh nắng chiếu vào… Phù! Tí nữa thì toi… tôi thở vào nhẹ nhõm.

Hazz… Mới 5 rưỡi mà trời đã sáng sớm rồi! Ghét thật!mùa hè !!!

Nằm nghỉ một chút… rồi tôi bắt đầu thể dục cho cơ thể… trên giường!
Bạn nghe có thể hơi kì quặc một chút nhưng điều này tốt cho sức khỏe với một đứa lười như tôi đấy! Tôi quá lười đến mức không muốn rời khỏi vị trí mà mình đang nằm, vì thế tôi học chút yoga từ mẹ kết hợp với mấy bài tập gym mà lũ ‘cơ bắp’ lớp tôi hay biểu diễn để giúp cơ thể mình không bị thoái hóa sớm như bố tôi hay kể, dù ổng hay lừa tôi nhưng cái này thì tôi chứng minh được! ( Vừa nói Nguyên vừa bắt đầu vật lộn cơ thể mình trên giường!, cậu ta gập người, cố vươn gập mặt vào đầu gôi… Được rồi! cậu ta kêu lên, cậu ấy đã chạm được trong khi lưng cậu cong chứ chả thẳng gì cả – Tác giả miêu tả thêm khung cảnh).

Sau đó, tôi bắt đầu làm một bữa sáng cho bản thân!,Quả là một khách sạn tiện nghi, một phòng mà đủ không gian từ bếp đến học… Tôi cố gắng làm mọi thứ một cách ít bị mất sức nhất. Xem nào, tủ lạnh có…. Đệch… không có mì tôm à! Lại phải nấu rồi… Lấy 2 quả trứng gần ngón tay nhất, tôi dự định làm món trứng rán đơn giản... Một bữa sáng đầy dầu mỡ…. Nghĩ lại tôi cũng không muốn ăn. Nhưng bao tử thì không cho phép…

.............…..

Tôi mang bữa sáng của mình và ngồi bệt ngay xuống sàn …Những lúc như này, cảm giác mệt mỏi lập tức dâng lên, ý thức trở lên mơ hồ, suy nghĩ bắt đầu rời rạc và trống rỗng… Thôi thì mở tivi lên thay đổi không khí phòng ….

Tivi: “Tin tức mới cập nhật… hôm nay ”

A! thời sự! có lẽ rất lâu rồi tôi mới mở tivi lên để coi thời sự! Chắc lần gần nhất là hồi lớp 3 khi có bão mạnh đánh thẳng vào nơi tôi ở thì phải. Lại còn trực tiếp kìa… để xem có gì hay không….

Tivi: “Một đợt tình nguyện dọn rác ven biển của quân đội Việt Nam với tâm điểm SNLG trẻ nhất được đặt biệt hiệu “thiên thần” bởi hội đồng quốc tế, một gương mặt đã quá thân quen trong vài năm gần đây vì tham gia rất nhiều hoạt động tình nguyện vì môi trường, cộng đồng và sử dụng năng lực bị hạn chế sử dụng vào rất nhiều việc có ý nghĩa… Và… (Bùm bùm…, những tiếng nổ lớn liên hoàn, họ liền đổi máy quay, chiếu hỉnh ảnh Ngân, đang phát ra tia sáng từ tay tới những đống rác lớn…), Các bạn lại được chứng kiến quá trình phân tách nguyên tử của do năng lực Licht des Herrn (tạm dịch tia sáng của Chúa) của ‘ thiên thần’ quân đội VN…..Toàn bộ rác thải đã trở về các thành bụi …và … đó chính là các hạt nguyên tử của các chất tạo thành chúng! Thật tuyệt vời! ”

Keng…. Chiếc muỗng sắt bất ngờ rơi đập xuống sàn, thứ tôi vốn cầm khá chắc trên tay.
Không phải ngẫu nhiên, lo do tôi, Tôi đang cảm thấy quá đỗi ngỡ ngàng! Ngưỡng mộ ?... Khâm phục ?... Không, cảm xúc của tôi còn hơn nhiều lần chúng… Có lẽ không chỉ tôi, mà còn nhiều người nghĩ vậy!

Nếu bạn chịu khó tìm hiểu hay đơn giản rảnh rỗi lướt web như tôi thì bạn sẽ biết thông tin về phân tách nguyên tử đấy! Nó không phải là một quá trình dễ dàng thấy… Chính xác thì nó tồn tại trong các lò phản ứng điện hạt nhân! Nhưng cũng không hẳn giống như trong đó! Cái tôi đang thấy là các nguyên tử cấu tạo lên vật chất đang bị mất hết liên kết và bị cô lập bằng một cách nào đó!!! Và điều ấy được tạo ra bởi một con người! Chừ… Tôi chỉ biết mở tròn mắt, há miệng nhìn…Giờ thì tôi hiểu vì sao chúng tôi phải học các môn Lý, Hóa ngay từ lớp 6 mà lên đại học vẫn học rồi! Vì mấy việc này khoa học còn lâu mới giải thích được!

Ngân có một sức mạnh thật phi thường chẳng hợp với vẻ loli đúng chuẩn của cổ.. Chậc… Tôi bắt đầu nghĩ tới những điều bố nói sáng sớm… Bảo vệ cổ ư? Khừ khừ khừ…Bố đùa à…Tôi bắt đầu hoài nghi về những điều ông nói, nhưng tôi cảm thấy điều gì đó chân thật…trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh những giọt lệ lăn dài trên má Ngân …. Tôi bắt đầu ngẫm nghĩ.... trông tôi lúc này chẳng khác một ông cụ non là bao.
................….

Kính….kong….

Tiếng chuông cửa vang lên… phá tan những suy nghĩ hỗn độn của tôi…

Chậc lưỡi một tiếng… Ai nhỉ? Mong chỉ là một nhân viên khách sạn… Tôi không muốn cái thứ ngoài cửa kia sẽ phá đi ngày nghỉ bình yên này của mình đâu!!!

Tôi cố gắng ra lệnh cho cái thân thể đang kêu gào vì chưa kịp ăn xong bữa sáng bắt đầu nhếch bước ra, chẳng buồn nhìn xem ai qua lỗ kính trước cửa, hít một hơi thât sâu và thở dài, vịn tay khóa…
tạch… cửa mở…

“Good morning,Sir” – một lời chào bất ngờ!

Tôi đông cứng người khi chào đón vị khách đặc biệt đang đứng trươc mặt tôi….

À chà…Liệu …Có nên …báo công an không ta?
…………………………….

Cánh cửa bắt đầu mở ra cùng với ánh sáng bên ngoài căn phòng dần chiếu vào tôi… Có lẽ do quen ở trong tối lên mắt tôi khá nhạy cảm với ánh sáng. Cánh cửa mở… mắt tôi chỉ nhận được những hình ảnh khá nhạt nhòa…phải mất vài giây để nó có thể hiện thị sắc nét mọi thứ… và người bấm chuông cũng rất kiên nhẫn để chờ tôi nhận ra họ…. và….

A…. Có lẽ ít dùng ngôn ngữ bằng miệng, tôi hét toáng lên trong tâm trí… Tôi giật nảy người trước vị khác của mình. cơ thể hoàn toàn bất động .Tôi cố gắng lùi lại 2..3 bước để kịp hoàn hồn vía về, …

Trước mặt tôi… Linh…Không tôi không chắc lắm… Tôi cố gắng lấy lại chút bình tĩnh, cố nhớ lại hình ảnh một cô gái luôn mang bên mình bầu không khí náo nhiệt, vui tươi. Ồ,phải rồi … là Linh. Tôi thở phù một cái… tuy vậy, điều làm tôi giật mình là bộ dạng ủ rũ đầy mệt mỏi như vừa chịu đả kích lớn cực lớn của cổ. Trông Linh không khác bông râm bụt sắp cụp cánh là mấy… Tôi phì cười…

Nhận ra cái cười không mấy tốt đẹp của tôi, Linh lườm, nhưng rồi, điều gì đó khiến cổ chẳng thèm nói câu gì cả. Và cứ thế, cổ đi vào trong phòng. ‘ Xin..Chào !’, tôi khẽ nóib và khóa cửa lại. Linh chẳng nói gì cả… cổ chỉ phẩy cái tay thiếu sức sống như lời đáp lại và đi tiếp vào… Những bước đi nặng chịch của người thất thần! Cổ tiến đến chiếc giường rồi thả người tự do xuống, nằm sấp trên đó một cách vô tư!

Hơ… Tôi cười chừ…

‘ Chí ít cũng phải bỏ dép đã đi chứ!’

‘Thích thì cậu làm đi’ – Vừa nói, cổ vừa vung vẩy đôi chân thon gọn của mình. Trông thật giống một đứa trẻ mẫu giáo!

‘Hiện giờ mình muốn nghỉ ngơi một chút! Làm phiền nhé! À mà mở nhỏ tiếng tivi dùm, ồn quá”

‘ Cậu là chủ nhà à mà lại ra lệnh cho mình.’

Mà giờ mấy giờ rồi? Phòng khá tối, chẳng có chút ánh sáng gì ngoài từ chiếc tivi phát ra. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trên đó hiển thị từ lúc bắt đầu lấu ăn tới giờ được gần 20 phút rồi mà bụng tôi vẫn chưa ăn xong! ÔI trời… đồ ăn nguội hết rồi còn gì! Và điều đó cũng giúp tôi quên đi điều là chỉ có một nam một nữ trong phòng này! Và khi đánh chén xong, cũng là lúc tôi nhận ra cái vấn đề nguy cấp đó!!!
Giống như tối qua, tôi và Linh lại đang một mình trong một không gian đầy khiêu gợi! Trời ạ…Tôi đang nghĩ gì vậy… Ở cái độ tuổi 12, cũng không còn bé nữa trong cái xã hội này, tôi cũng bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ vớ vẩn đến giới tính còn lại! Nhưng ít nhất tôi cũng kiểm xoát được cơ thể mình để không bộc lộ chúng ra bên ngoài!

Thực ra tôi thấy ít căng thẳng hơn nhiều nếu như cô ấy tươi cười như hôm qua. Chí ít sẽ khiến bầu không khí không căng thẳng thế này! Tiếng cây kim đồng hồ chậm khủng khiếp đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng lách cách rõ ràng.

Này, chờ đã, việc này chẳng giống như duyên số hay sao. Một sự phát triển tình cảm không ngờ đầy đột ngột xuất hiện?

Đột nhiên đầu tôi nhói đau, xuất hiện một kí ức vui buồn lẫn lộn.

Đó là hình ảnh có hai cô cậu bé trong một khu vườn. Tôi có thể nhận ra chàng trai là tôi, còn cô gái, đó là một chấm đen lớn, mỗi khi cố nhìn cô bé, một cảm giác nhói đau như có gì đập mạnh vào đầu tôi! Những cơn gió nhẹ khẽ lay động những bông hoa, ngọn cỏ hai bên cùng ánh nắng sớm chiếu qua. Cô bé gom hết can đảm của mình và nói‘ Cậu sẽ làm bạn trai tớ nhé!’ . Một câu nói hết sức hồn nhiên, không hề bận tâm một điều gì! Với bộ mặt đỏ ửng ngượng ngùng, nhắm mắt cố ngăn những giọt nước mắt lại , cô làm cậu bé bối rối, ngượng ngùng… Và có lẽ diễn biến sau đó khá tệ… Chỉ còn hình ảnh cô bé ấy nức nở khó… một hình ảnh mập mờ… Và bất chợt… hình ảnh Ngân đổ lệ lại xen kẽ trong tâm trí tôi… Một sự trùng hợp?

Ayza… Đầu tôi khá đau rồi đấy…!

Một phút lấy lại bình tĩnh…

Chậc, lại quay lại vấn đề trong căn phòng kín thế này với một cô gái khá ưa nhìn như vâỵ dù khá muốn nhưng khó mà chấp nhận sự thật là sẽ chẳng có thứ tình cảm nào xuất hiện với tôi trong đời thực cả. Mà tôi mới chỉ 12 tuổi thôi! Vẫn còn bé lắm… Nói cách khác, dù là Ngân… Có lẽ tôi vẫn chứ thể yêu lúc này… Một suy nghĩ khá chin trắn rực sáng trong đầu tôi.

‘Cậu không đi tình nguyện à ‘ – Tôi bắt đầu kiếm chuyện để giải tỏa không khí.

‘Ừm’ – Linh đáp một cách hết sức chán nản! . Và nhìn cách đáp có vẻ cổ không muốn tiếp tục đề tài.

‘Bộ có chuyện gì à?’

‘Để yên cho mình nghỉ nào!’- Linh có vẻ nổi khùng lên, tay đập loạn xạ lên chiếc giường.

‘Đáng ghét thật đấy’ – Linh thậm chí hét lên với âm điệu chói tai!

Tôi vội bịt tai lại.

“Không biết có chuyện gì nhưng làm ơn đừng vung chân lung tung được nữa không, khó cho mình đi lại quá’

‘Hừ…Nếu muốn vậy thì hãy cho mình nghỉ tí đi… Mình buồn ngủ quá mà…”

Tôi chỉ biết gãi đầu, nói.

“Bộ tối qua không được ngủ à?”

Nghe câu nói thẳng tuột của tôi, Linh như bị chọc trúng điểm yếu, nghiến răng, quay đầu lại nhìn,
nhưng có kẽ ro quá tối lên cổ chẳng thể thấy rõ tôi mà lườm!

‘Hừ…’ – Thở dài, Linh lật người lại, ngồi dậy, tháo dép của mình ra, một chiếc sandal hồng đế bẹt với vài hạt cườm đính ở dây, rồi cổ bồ vào chính giữa giường, kéo chiếc chăn mà tôi còn chưa kịp gập phủ lên mình, rồi thẳng người, quay đầu về phía bóng tôi “Còn phá nữa mình cho ăn đòn”, nói xong cổ quay đi và bắt đầu giấc mộng của mình.

Trời ơi! Sao trên đời có người vô tư vậy không biết!.

Tôi hoàn toàn sững sờ, khóe miệng còn hơi co giật .Tôi vuốt mặt mình, cơ thể gào thét điên cuồng vì cái ý định tiếp tục giấc ngủ sau bữa sáng của tôi bị phá vỡ nhanh chóng… Nhưng cổ mặc kệ biểu hiện của tôi, chẳng quan tâm xung quanh, Linh đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Tôi chỉ biết nhấc người mình tới bàn làm việc của bố, lại cầm chiếc điện thoại và trở về những công việc nhàm chán thường ngày! Phải chăng có điều gì đó lấy bớt đi ngàn tạ nhàm chán này!

Cuộc sống của tôi là vậy!, nếu như không có quá nhiều biến đổi, suốt những năm tháng học đường tôi sẽ sống trong sự cô độc, lặp lại liên tục quá trình đi học…về nhà…. ở nhà… đi học…. Nếu như ở nhà thì tôi sẽ chỉ ăn, ngủ, xem anime, và lướt web,… còn đến lớp sẽ cố gắng học để qua lớp. Vui mừng thay, ông trời không chỉ cho tôi một cơ thể khỏe mạnh mà còn cho tôi một bộ não tư duy khá tốt… tôi chỉ cần học một hai lần là có thể nhớ cả bài học mà tụi bạn học cần cả ngày… Và vì thế tôi là một học sinh giỏi trong sự đố kị của đám bắt nạt mình…Tôi cũng chưa nghĩ gì về tương lai lúc này, nếu có thì chắc tôi sẽ cố gắng theo mẹ, trở thành một lập trình viên tự do và kiếm sống qua vài ba cái ứng dụng. Nhắc mới nhớ, mẹ tôi có làm cái Appchat được khá nhiều người dùng, nghe nói kiếm được nhiều tiền mà không phải đi đâu nên tôi mới quyết tâm đi theo con đường của mẹ…

Tắt điện thoại, chắp tay lên cổ và tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai mình!

Không gian phòng tiếp tục là một màn im lặng… Tiếng đồng hồ vẫn không ngừng một giây cùng tiếng thở vang lên rõ rệt,…

……………….

‘Nóng….Nóng… quá’

Linh bất ngờ than vãn một giọng nói uể oải …Không biết là vô thức hay cố ý nữa… nhưng dù sao cũng phải tìm cách giúp cổ, tôi mở điều hòa lên, thứ bố tôi đã tắt vì quá lạnh tối qua và ông mở cửa sổ thay. “Cho xuống 15 độ cho chết lạnh luôn này” – Tôi thích thú với trò đùa của mình.

Mà rồi, điều đó cũng làm tôi để ý đến cổ.
Nhờ ánh đèn trên bàn mà tôi có thể thấy rõ mái tóc vàng nhạt mà phải trăng là tự nhiên của cổ, xen kẽ đó cũng có vài sợi được nhuộm đậm hơn để gây thu hút? Những đường tóc cong trên đầu cổ khẽ lay lay mỗi khi cổ thở. Nước da trắng ngần với khuân mặt ưa nhìn càng khiến cổ giống nàng công chúa đang ngủ say trong hang thú giữ… À không, trong tòa lâu đài hắc ám... Còn tôi, một đứa tóc bù xù, mặc bộ quần áo đá bóng, chân dép tông, trông chả khác mấy thằng ngáo ngơ ngoài đường…
Và có lẽ tôi lên tìm một việc gì đó giết thời gian trong khi chờ cổ dậy….


================================================================