Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

Thế giới thú cưng - Chap 2: Sự trùng hợp

#tag


"Xin chào tui là Kiều Anh. Tui mê truyện tranh, thích ngủ,  thích lười biếng và không muốn làm gì cả.  Từ khi chuyển lên cái nơi ồn ào này là tui không muốn bắt chuyện vs ai lun. 




Chuyện làm đẹp, thời trang, đánh bài, chơi thể thao, bla bla. . .  chán không  muốn tả sao không có otaku nhỉ.  Phải chi có otaku thì đời đỡ nhàm chán bao nhiêu" Kiều Anh tự than thở như vậy cũng tầm chục lần rồi. Một ngày của cô luôn bắt đầu bằng tiếng chuông đồng hồ báo thức, riêng hm nay ngoại lệ vẫn tiếng chuông đó nhưng cô ngắm con thỏ mình cứu hôm qua rồi nghĩ:"Dễ thương quá, sao nó lại bị thương nhỉ".
"Chị hai làm gì vậy trễ là về mẹ la đó"-tiếng của bé Lan Anh.
"Chị xuống đây", Kiều Anh nói xong vội vơ vài quyển truyện vs sách học vào cặp rồi đóng cửa rất mạnh, chạy xuống dưới.
"Đi đường cẩn thận con nhé". Từ "cẩn thận" ấy vô nghĩa rồi vì Kiều Anh mà đi cẩn thận thì trời sập. Cô nàng ngày nào chả chạy như điên. Rầm một cái cô va phải ai đó, một cô bé tầm tuổi Kiều Anh đang đạp xe trên xe có cặp vs một túi đựng đàn. "Ôi xin lỗi xin lỗi mình không để ý"cô bạn đạp xe bị ngã luống cuống lượm sách vở rơi ra rồi nói. "Bạn nè, cặp sách thì hiểu rồi nhưng sao lại cớ túi đựng đàn"Kiều Anh định hỏi vậy nhưng vì sắp trễ giờ nên lượm đồ cho cô bạn xong lại ba chân bốn cẳng đến trường. Tiết 1 môn lịch sử khó nuốt bắt đầu. Trước khi bắt đầu dạy cô chủ nhiệm nói trước toàn thể lớp:"Các em hm nay lớp ta sẽ đón một bạn học sinh mới, vào đi em". "Cái gì đùa mình ah"-đó là toàn bộ suy nghĩ của Kiều Anh lúc này vì đứng trên đó là cô bạn va phải hồi sáng. "Xin chào mình là mai lan hân hạnh dc gặp các bạn". Giọng nói ngọt ngào cùng với dáng người thon gọn đâm chất ca sĩ đó làm nhiêu bạn nữ trong lớp phải nổi chút ghen tị. Cuối cùng cô giáo xếp chỗ cho mai lan ngồi cạnh Kiều Anh. Đến giờ ra chơi, mai lan đi ra ngoài lớp, Kiều Anh tò mò đi theo vì nghĩ rằng học sinh mới đến không ai lại ra ngoài một mình ở ngày đầu cả. Mai lan lấy chiếc túi đựng đàn ra sân sau của trường đánh. Tiếng đàn thật dễ chịu cứ như từng nốt nhạc cớ linh hồn vậy, nó cuốn hút người khác ra khỏi nhịp sống buồn tẻ để đến với vương quốc tràn đầy tiếng nhạc.
"Hay quá bạn tập đánh đàn ở đâu vậy?"-Kiều Anh vừa vỗ tay vừa hỏi.
 "Anh hai dạy cho mình đấy"  . "Xin lỗi bạn về chuyện hồi sáng nha, mà sao bạn mới đến mà rành trường thế" "Anh hai ngày xưa từng học ở đây nên cứ có hm trường tổ chức lễ hội là ảnh dắt tay mình đến chơi" "Mai Lan nè bạn thích đọc truyện tranh không? "- Nói xong Kiều Anh giỏ ra vài quyển.
"Oh! toàn truyện hay cho mình mượn về nhà đọc nhé không làm mất đâu".
Câu nói đố như một cú đánh mạnh mẽ bảo sở thích của mình, đáp lại câu nói đó Kiều Anh trả lời:
"Cho mình nghe vải bài nữa đi mình cho bạn mượn ".
Vừa dứt lời xong thì tiếng trống trường đáng "ghét" vang lên.
“Thôi tan học ghé qua nhà mình, mình có cái này hay lắm"-Mai Lan cất cây đàn rồi chạy lên lớp Đối với người thường thì không sao , chứ cái "này" hay cứ thôi thúc khiến Kiều Anh . Cuối cùng cứu tinh trống trường đã vang lên, Kiều Anh lên xe Mai Lan rồi cả hai về nhà. Mai Lan gọi Kiều Anh vào phòng rồi cho xem một thứ. Đó là một con thỏ có bộ lông xanh lam, cổ nó có đeo một chiếc vòng cổ hình nốt nhạc và đội mũ có ghi chữ girl. Nhưng chưa dừng lại ở đó con thỏ này vừa cất tiếng chào với Kiều Anh. "Chuyện quái gì thế này?"


------------------------------------------------------------------------------------------------